Núi chứa chan – Đồng nai.Chúng tôi leo núi là vì nhớ núi, nhớ cảm giác được vắt kiệt sức mình, được đứng ở một nơi thật cao ngắm nhìn cảnh vật bên dưới, nhìn lại những vất vả mình đã trải qua.
Đường leo núi Chứa-Chan mùa này đẹp lắm!
7h sáng, chúng tôi hẹn nhau ở ngã tư Hàng Xanh rồi cùng lên chiếc xe 16 chỗ thẳng hướng chân núi Chứa Chan.
– Vị trí: Huyện Xuân Lộc – Đồng Nai- cách TP HCM khoảng 120km.
– Thời gian chinh phục theo sức khỏe người bình thường: 3 tiếng lên đỉnh núi. Leo núi Chứa Chan cũng có 2 đường là đường chùa và đường cột điện.
– Phương tiện di chuyển leo núi:
+ Xe máy: Trước đây tôi hay dùng cách này, đi về trong ngày.
+ Xe ô tô: Phương án thuê một chiếc xe 16 chỗ để đi đoàn đông, hoặc đi nhà xe Kim Mạnh Hùng dừng cách chân núi 3km.
Đoàn chúng tôi leo núi Chứa Chan
Đoàn chúng tôi đa phần là người trẻ tuổi, bình thường là dân văn phòng ít luyện tập thể thao. Nhưng ai cũng hào hứng với việc cắm trại đêm trên đỉnh núi, cố gắng đi trước khi nắng gắt. Vì mỗi người một mức thể lực và sở thích khác nhau nên chúng tôi chia thành những nhóm nhỏ di chuyển, hẹn gặp ở đỉnh núi khu vực hạ trại.
Tôi đã leo nhiều ngọn núi nên đồ đạc mang theo rất tinh gọn, tất cả nằm trong chiếc balo nhỏ sau lưng. Nhưng dọc đường lại được gặp những “manh chiếu mới chưa từng trải” vác hầm bà lằng như chứa cả cửa hàng tạp hóa trong balo. Vài năm trước, tôi ngây ngô vác cả cái bếp cồn, cái nồi to lên đỉnh Bà Đen nấu mì để rồi ngẫm ra mình cũng không cần cố gắng nhiều để ăn mì như thế làm gì cho cực.
Những mùa hoa trên núi
Núi Chứa Chan qua nhiều mùa, tôi đã đi cảnh vật cũng có những đổi thay thú vị: có khi là mùa hoa cỏ tranh trắng xóa đỉnh núi, mùa quả điều chín thơm lừng sườn núi. Lần này chúng tôi đi đang vào lúc hoa cỏ lau mới vừa nở, màu tím xen kẽ màu trắng, nổi bần bật trên nền trời xanh.
Mùa hoa cỏ lau
Chúng tôi không đi nhanh, chia thành từng chặng ngắn, mệt thì dừng chân dưới bóng mát uống nước, ăn vài quả quýt. Cũng chính những đoạn nghỉ ấy, chúng tôi nhắc lại về những ngọn núi đã từng qua, so sánh cảm giác của lần này và lần trước.
Cuối tuần là thời gian rất nhiều nhóm leo núi cắm trại. Nhưng đa phần các nhóm sẽ chọn khu vực bãi đất rộng ngay gần chóp núi. Riêng nhóm chúng tôi lại chọn một vị trí tương đối biệt lập, nhưng có một lợi thế là gần bể nước sinh hoạt của các anh bộ đội, có thể dùng ké nếu cần nước nấu ăn, rửa mặt…
Khu lều trại của nhóm trên núi Chứa Chan
4h chiều, chúng tôi có mặt ở điểm hạ trại, đúng lúc mây từ lưng chừng núi đang bị gió thổi ngược lên. Chúng tôi ngồi ngắm mây nhàn tản, hô to tên từng người bạn chinh phục thành công ngọn núi.
Bạn tôi thảnh thơi nằm ngắm mây bay
Leo núi là như thế, có những lúc được ngồi mà nhìn trời nhìn đất, nhìn cỏ nhìn cây, kể nhau vài câu chuyện có khi chả phải chuyện mình. Nhìn lại đoạn đường, cảnh vật mình đã qua bằng từng cái bước chân bé tí, giờ cũng bé tí dưới kia. Nếu không có mấy bước chân bé tí đầy nỗ lực thì chẳng bao giờ bạn chạm tới đỉnh núi.
Đêm trên núi nhiệt độ xuống khá thấp nên mỗi lều đều được trải tấm cách nhiệt, mỗi thành viên cũng tự trang bị thêm mền, áo khoác giữ nhiệt. Trong đoàn có một thành viên nhỏ mới 7 tuổi. Nhân ngày nghỉ, em theo bố đi leo núi, mang theo một chiếc balo như tất cả các anh chị lớn trong đoàn. Tuy nhỏ bé, nhưng em leo rất khỏe, lại tỏ ra thích thú với việc dựng lều và được ngủ trong lều.
Em bé theo bố đi leo núi
Bữa tiệc bên bếp lửa
Lều trại xong xuôi là cả đoàn tập trung vào màn nấu ăn, cũng là tiết mục vui nhất. Vì để tạo bất ngờ và làm phong phú cho thực đơn, chúng tôi đề nghị mỗi người góp một món ăn cho bữa tối, miễn sao không vượt quá 500g.
Có chị mang theo hẳn 1 con gà, vác tới mức đỏ bừng cả mặt, người mang thịt xông khói, người mang khô bò khô gà, củ khoai, trái bắp để nướng…
Bếp trên đỉnh núi
Một chị bạn lần đầu tiên đi leo núi đã thốt lên trong sự ngạc nhiên: không ngờ các em có thể bày ra nhiều món lạ như thế ở đỉnh núi. Chị cũng là người trong lúc mệt rã rời đã rút ra kết luận: không ngờ quả quýt ăn ở dọc đường lúc hoa mắt chóng mặt lại ngon gấp nhiều lần ở nhà.
Bữa tiệc tối sôi nổi với đủ món ăn
Bữa tiệc tối với đủ các món ăn diễn ra sôi nổi bên bếp lửa bập bùng, và tiếng nhạc Hà Anh Tuấn phát ra từ chiếc loa be bé: Phố sương mờ, phố chưa lên đèn. Núi bên đồi, nhớ mùa trăng cũ. Phía xa xa dưới chân núi là thị trấn sáng đèn trong màn sương mờ ảo, trên đầu chúng tôi là chi chít sao trời, nhìn ra rõ ràng hình dáng chòm sao Bắc Đẩu.
Có điều dù đã chọn được một bãi cắm trại xinh đẹp vì là nhóm đến sớm nhất, chúng tôi vẫn không tránh khỏi những cái u đất hay gốc cây lởm chởm dưới lều. Lều thuê thì mỏng, gió núi càng về đêm càng lạnh hơn, 4 đứa chen chúc tôi không sao chợp mắt được. Lúc này tự nhiên nghe tiếng anh bạn bên ngoài lều “Có ai còn thức không, ra ngắm trăng đi, trăng đẹp lắm”. Tôi đấu tranh tư tưởng: Cứ nằm thế này thì cũng không ngủ được vì lạnh càng thêm lạnh. Thế nên tôi vùng dậy, trùm cái nón lên đầu, mở tung cửa lều, gia nhập Hội những người khó ngủ lên tảng đá tâm sự.
Bình minh trên đỉnh núi
4h sáng, chúng tôi lại đi gom thêm củi, chụm lại bếp lửa than đã gần tàn. Ánh lửa bếp cháy bùng bùng đánh thức hết mấy cái lều xung quanh tỉnh dậy nấu mì gói, pha café. Nhờ dậy sớm mà chúng tôi lại có thêm cho mình một khoảng lặng trước bình minh. Tôi vẫn thích những khoảng chờ đợi bầu trời chuyển mình như thế hơn là lúc đã nhìn thấy mặt trời.
Bình minh trên núi Chứa Chan
Tôi cũng muốn nói rằng, chúng ta đã dành rất nhiều thời gian của cuộc đời cho việc ngủ và ngủ, nên nếu có cơ hội thức dậy ở một nơi xa, hãy dậy thật sớm, trước lúc mặt trời lên. Để một ngày dài hơn, để chờ đợi một điều gì đó, và để buổi sáng đó không trôi tuột qua như rất nhiều buổi sáng khác na ná trong đời.
Chụp hình kỷ niệm cùng chóp núi
Tôi nhớ lại một câu nói của tác giả Đinh Hằng trong một bài viết về việc đi leo núi: “Tôi nhận ra, con người đi tìm núi bởi đó có lẽ là nơi duy nhất họ thành thật với bản thân mình.
Và người quay trở về, khám phá đôi chút về bản thân, nhìn thấy đâu đó sau sương mù, núi thẳm là nhân tính của mình. Nhân tính đó thường ngày bị che mất bởi vô vàn kỳ vọng và lấp liếm”.
Bởi thế, rất nhiều lần thấy rệu rã hoang hoải không sức sống, chúng tôi lại trèo lên một ngọn núi. Đi từng bước rất chậm, hít thở sâu và đều nhớ như in câu nói của cậu bé người Dao từng dắt tôi đi leo Chiêu Lầu Thi: Đừng bao giờ leo hùng hục, chị phải chậm rãi, từ từ. Để cho mồ hôi túa ra ròng ròng trôi hết cả chì kẻ chân mày và son môi, để cho bắp chân, cơ vai, cơ lưng quen với một sự hành hạ đau đớn trước khi đạt đến khoái cảm được ngồi xuống trên đỉnh núi.
Việc cuối cùng chúng tôi làm sau khi thu dọn lều trại, xử lý rác là chụp hình kỷ niệm đoàn cùng chóp núi. Nhiều người vẫn tự hỏi: trên đỉnh núi có gì để mất công sức chinh phục? Câu trả lời thật ra là chẳng có gì cả.
Ngay cả đỉnh Everest nóc nhà thế giới cũng còn chẳng có lấy một tấm bia, một cột mốc nào mà chỉ là một dãy cờ lungta màu sắc trên nền tuyết trắng. May mắn là núi Chứa Chan có một chóp kim loại khắc tên núi cùng độ cao 837m, chụp lại một bức ảnh kỷ niệm để đánh dấu một lần lên núi cùng bạn bè. Đánh dấu lại một ngày đẹp trời chúng tôi đã cùng nhau đứng trên đỉnh núi đầy nắng gió và mơ mộng về những chuyến đi kế tiếp.
Theo : Huyền Trần – tcdulichtphcm.vn